Tập 1 – Extra : Kẻ Phản Bội

Người đàn ông này, dưới mọi góc nhìn, đích thực là một Pháp Sư— Nhưng đồng thời, trên mọi khía cạch, hắn cũng hoàn toàn bế tắc. Cuộc Chiến Chén Thánh Ngụy Tạo. Biết rõ rằng đây chỉ là bản sao của nghi thức được thực hiện trên hòn đảo Viễn Đông nọ. Nhưng hắn không hề bận tâm. -Chẳng sao cả.
Có thể nó là giả mạo hoặc hàng nhái; nhưng dù có đúng là vậy, thì điều đó cũng chẳng thành vấn đề.Miễn là nó mang lại kết quả y như bản gốc là được. Không một Pháp Sư có lòng tự tôn nào lại muốn dựa dẫm vào thành quả của kẻ khác. Những Pháp Sư như thế sẽ chọn việc tạo ra hệ thống của riêng mình, giống như việc Ngự Tam Gia đã xây dựng lên Cuộc Chiến Chén Thánh. Tuy nhiên, hắn ta lại nhanh chóng đi theo con đường của những kẻ khác. Dẫn dắt hay phụ thuộc—theo cách nào đó, cả hai đều hợp lý.
Ngay từ thời khắc sơ khởi của cái Cuộc Chiến Chén Thánh giả mạo này thì đã chẳng ai quyết tâm được như hắn; chẳng ai nhiệt thành hơn được hắn. Ngay từ ban đầu, hắn đã sẵn sàng trước bất cứ điều gì có thể xảy ra khi đến với Snowfield. Khi lần đầu nghe được những lời đồn, hắn đã cười nhạo chúng. Rồi, bản báo cáo của Rohngall đã làm rung chuyển cả Hiệp Hội. Tin tức lan truyền trong giới Pháp Sư
Hắn xuất thân trong một gia tộc có tiếng trong Hiệp Hội, nhưng hiện tại năng lực dòng dỏi của hắn đang suy giảm. Dưới tư cách là trưởng tộc hiện tại, hắn đang phải chịu một áp lực rất lớn. Hắn là một kẻ thông minh, chính hắn đã xây dựng lên nhiều lý thuyết Ma Thuật tuyệt vời trong thời gian qua. Bản thân cũng biết khá nhiều kỹ năng khác nhau, nhưng thứ gã thiếu là sức mạnh thuần túy, thứ mà đáng lý ra phải được xây dựng qua nhiều thế hệ. Chính điều đó khiến hắn chìm sâu vào tuyệt vọng. Cách cơ bản để vượt qua tình cảnh này là phải dành ra nhiều năm nghiên cứu, xây dựng lên những nền tảng mới để tăng cường năng lực cho gia tộc. Sau đó truyền lại những kiến thức cùng với Khắc Ấn Ma Thuật của bản thân cho những kẻ xứng đáng ở thế hệ sau. Nhưng tình hình của hắn rất cấp bách.
Khả năng Ma Thuật của con trai hắn còn kém hơn hắn. Đã có rất nhiều gia tộc mà tư chất Ma Thuật của họ trở nên yếu đi theo năm tháng, và rồi cuối cùng hoàn toàn tách khỏi thế giới Ma Thuật. -Đây không phải là chuyện đùa.-Ta không thể cho phép bản thân sụp đổ như nhà Makiri. Giống như mọi tổ chức hay tập đoàn, Hiệp Hội cũng chứa đầy những trở ngại.
Chỉ Pháp Sư của dòng huyết thống mạnh mẽ mới có thể chạm đến được các phương pháp sản sinh ra những người thừa kế xuất chúng. Quả là ngặt nghèo.Hắn đích thực là một Pháp Sư trên mọi khía cạnh, nhưng như thế vẫn là chưa đủ.
Và thế là hắn tới Snowfield, đánh cược hết mọi thứ mà mình có vào cái Cuộc Chiến rất có thể chỉ là giả này. Tất cả tài sản, quá khứ và cả tương lai của hắn — như những con chip —  đều đã nằm trên bàn cược. –Chẳng có gì phải sợ. Mọi thứ sẽ hoạt động trơn tru.
 Để chứng minh quyết tâm của bản thân, chính tay hắn đã giết người con trai của mình—kẻ chẳng có một tí tương lai nào hết. Số phận của người vợ, kẻ cố gắng cản hắn, cũng không khác gì Hắn chẳng thiết tha gì cô ta, thứ phụ nữ chẳng thể đem đến cho hắn một kẻ thừa tự tài năng.
Mặc dù vậy, hắn đã rất sốc khi biết rằng cô ta chẳng hiểu gì về lòng tự tôn của người Pháp Sư.
Sự vô dụng của đứa con trai ắt hẳn là lỗi của cô ta. Trớ trêu thay, cô ta là người phụ nữ tốt nhất mà hắn có thể kiếm được với địa vị hiện tại Để có thể tiếp tục thăng tiến, hắn buộc phải thắng cuộc chiến này.
Cho dù Chén Thánh này chỉ là đồ giả mạo, thì chỉ riêng việc chiến thắng cái thứ gọi là Cuộc Chiến Chén Thánh cũng sẽ khiến cho địa vị của gã trong giới Pháp Sư được cải thiện. Hắn thậm chí còn có thể lần ra con đường dẫn tới Căn Nguyên nếu chiến thắng cuộc chiến. Hoặc không chứng hắn lại có thể tìm ra được bí mật của nhà Makiri và Einzbern. Cho dùthế nào đi chăng nữa, chắc chắn hắn sẽ có một địa vị cao hơn sau khi kết thúc cuộc chiến. Thật là một ván cược hoàn mỹ. Ít nhất thì những nguy cơ khi tham gia cuộc chiến này không là gì nếu so với phần thưởng nó mang lại. Hắn nghĩ về tất cả các lợi ích nhận được khi tham gia cuộc chiến—nhưng không một lần những suy nghĩ về rủi ro thất bại, và sự kết thúc của dòng tộc thoáng qua tâm trí gã.
Có lý do để hắn không phải bận tâm tới những điều đó. Hắn có cơ hội vững chắc để chiến thắng.
Ít nhất thì nó cũng đủ để biện minh cho những gì hắn đã làm với con trai mình. –Vậy ra…Lệnh Chú trông như vậy, đây là thứ ta nhận được?  Nó hơi khác so với những gì hắn tưởng.
Dẫu vậy, hắn ngắm nghía cánh tay, rồi nhoẻn miệng cười như thể đang ngắm nhìn đứa con mới sinh của mình. Dấu ấn mang hình dạng như một chuỗi vòng, và cũng là giấy chứng nhận cho việc hắn đã tham gia Cuộc Chiến Chén Thánh dưới danh nghĩa là một Master.
 -Nhưng nếu như nó đã xuất hiện…
-Có nghĩa là Chén Thánh đã thừa nhận ta! Ta! Là một Master!Là người sẽ sai khiến Anh Linh đó!Vừa nói hắn vừa liếc nhìn món bưu kiện kế bên mình—và rồi, gã cười. Cười nữa, cười mãi,…
x                                     x
Một rãnh núi lớn — Phía Bắc Snowfield. Trong một dãy núi gần vách đá đỏ thẫm, có một hệ thống hang động. Mặc dù ban đầu những hang động này được hình thành một cách tự nhiên, nhưng bây giờ chúng được sử dụng như là xưởng phép của các Pháp Sư. Một Kết Giới đã được hắn dựng lên quanh nó nhằm ngăn chặn kẻ khác xâm nhập.
Một ngọn đèn thắp sáng không gian xung quanh gã Pháp Sư. Hắn cẩn thận cầm gói hàng lên và kính cẩn lấy vật bên trong ra. Nó — là một chiếc chìa khóa.
Nó không hẳn là một chiếc chìa khóa, nhưng cũng chẳng có từ nào hợp hơn để mô tả cả. Nó được trang trí cực kỳ công phu, độ dài và khối lượng thì ngang một con dao phòng thân nhỏ. Dường như đối với hắn, những viên đá quý khảm trên nó cực kỳ có giá trị, cả về mặt Ma Thuật lẫn tiền tài.
 -Ta từng nghe nói rằng trước đây Servant đó từng được triệu hồi trong một Cuộc Chiến Chén Thánh bằngmột con rắn hóa thạch…
-Và giờ, với Thánh Tích này ta chắc chắn sẽ triệu hồi được hắn
Từ thời xa xưa— khi mà gia tộc của hắn vẫn còn thịnh vượng— một trong các tổ tiên của hắn đã đánh cược mọi thứ, giống như hắn hiện tại, để có được chiếc chìa khóa này.
Thứ mà vị tổ tiên đó tìm kiếm là kho báu của thành phố vàng, nơi được cho là chứa đựng mọi thứ trên thế gian. Và chiếc chìa khóa này là công cụ để mở ra cánh cổng đến với thành phố huyền thoại đó.
Hắn chẳng màng đến của cải vật chất. Thế nhưng, một kho báu chứa đựng mọi tạo tác Ma Thuật lại là thứ mà hẳn không thể bỏ qua.
Sau cùng, vị tổ tiên đó cũng xoay sở tìm được chìa khóa và xác minh nó là đồ thật, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Ông ta không thể nào tìm được kho báu.Chiếc chìa khóa đó chứa một loại năng lượng Ma Thuật không rõ nguồn gốc, nhưng điều đó cũng chả quan trọng đối với Pháp Sư ngày nay. Thánh tích này thuộc về Anh Linh mà hắn mong muốn. Chiếc chìa khóa sẽ là vật xúc tác tối thượng, đảm bảo chắc chắn hắn sẽ có được Servant như mong đợi.
Thời khắc đã điểm.
-Bắt đầu nào.
Gã Pháp Sư đứng lên —và nụ cười biến mất. Bỏ hết cảm xúc cùng với ham muốn ích kỷ qua một bên, hắn tập trung tuyệt đối vào nghi lễ mình sắp sửa thực hiện. Gộp tất cả các giác quan lại, tập trung vào một điểm duy nhất, đóng lại những thứ không cần thiết. Dây thần kinh, mạch máu và Mạch Ma Thuật vô hình chạy khắp cơ thể hắn.
Hắn cảm thấy một dòng chảy nóng trong mao mạch— Gã Pháp Sư đọc lên câu chú triệu hồi, ca ngợi bản ngã và nguyền rủa vũ trụ.
Vài phút sau. Hắn đã mất đi mạng sống và tất cả những gì mình đánh cược vào cuộc chiến.
Dòng dõi Pháp Sư của gã cũng đã đi đến hồi kết.
Tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc. Chỉ một tích tắc thôi.
Theo đuổi một cuộc chiến chỉ trong vài giây, và hắn đã thấy được kết thúc của mình, chỉ đơn giản như vậy.
x                                     x
“Thành công rồi….Ha ha, ha ha ha ha ha! Ta thành công rồi!”
Khi gã Pháp Sư chứng kiến thứ vừa xuất hiện trước mặt, hắn không thể giữ được miệng mình.
Không cần phải xác minh tên thật của thứ đó.
Ngay từ đầu hắn đã biết rõ về thứ mà mình sẽ triệu hồi.
Thiếu chút nữa hắn đã rú lên một tiếng cười sung sướng. Trong vài giây, hắn chỉ đứng đó mà bỏ quên vị Anh Linh. Anh Linh tỏ vẻ không hài lòng trên khuôn mặt một cách rõ ràng. Tuy bản thân mang bổn phận là một Anh Linh, nhưng cũng khó mà chắc được rằng liệu anh có xem đó như là một “bổn phận” hay không.
“…Trả lời ta. Ngươi có phải là tên Pháp Sư hỗn xược dám cầu xin một vị vua đến đây với tất cả uy quyền của ngài?”
Bộ tóc và áo giáp của anh đều mang một màu hoàng kim
Là một Servant, anh khoác trên mình một vẻ tuyệt mỹ không gì bì được. Lời chất vất của anh lên gã Pháp Sư chất đầy sự khinh thường.
Gã Pháp Sư chưng hửng khi nghe được câu hỏi từ Servant của mình. Mặc dù có thể cảm nhận khí chất áp đảo tỏa ra từ thực thể trước mặt, hắn vẫn cảm thấy rất tức giận. –Một Servant thấp kém mà lại có thái độ xấc láo như vậy ư!
Lòng tự tôn của một Pháp Sư đã lấn át cơn bối rối của hắn. Tuy nhiên cơn nhức từ Lệnh Chú trên tay phải giúp hắn bừng tỉnh khỏi cơn phẫn nộ.
 -…Thôi sao cũng được. Với cá tính của Anh Linh đó, đáng lý ta phải dự liệu trước điều này.
Nhưng ngay bây giờ hắn sẽ xác lập vai vế một cách rõ ràng.
Trong cuộc chiến này, hắn phải là người dẫn đầu. Anh Linh mà hắn triệu hồi chỉ là Servant, là một công cụ không hơn không kém.
 -Đúng, chính là như vậy. Ta là Master của ngươi.
Hắn đã sẵn sàng trả lời Servant và hoàn tất giao ước, vươn cánh tay phải ra biểu lộ Lệnh Chú của bản thân—vào khoảnh khắc đó, hắn nhận ra rằng bàn tay phải của mình đã biến mất.
“…Hử? Hả? “
Không thốt nên lời, những tiếng ấp úng của hắn vang khắp hang động.
Mặc dù không hề có giọt máu nào chảy ra từ cơ thể, nhưng bàn tay phải của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Hoảng loạn, hắn nhấc cổ tay lên mặt. Một mùi hôi thối của thịt cháy xộc vô khoang mũi hắn.
Những làn khói mờ nhạt bốc lên từ cổ tay hắn. Rõ ràng là bàn tay phải đã bị chặt đứt bởi một vật nóng.
Khoảnh khắc lấy lại được nhận thức, cơn đau bùng nổ trong hệ thần kinh hắn,và— “HiAAgAA—gưAAAiigaAAAAAaAAAAAaaA!AAaaaAAAAAaaaaaaa!” Một tiếng thét — hắn gào thét— một tiếng thét điên cuồng
Hắn kêu lathất thanh, nghe như tiếng một con côn trùng khổng lồ. Nhận thấy vậy, vị Anh Linh nhàm chán nói. “Thế, ngươi là tên hề hay là đầy tớ? Nếu đúng là vậy, thì phải phục vụ ta tiếng hét tao nhã hơn. Thế này chưa đạt đâu.”
Servant này thậm chí không thèm nhướn mày, vẫn kiêu ngạo như thường lệ. Có vẻ anh không liên quan tới sự biến mất của bàn tay gã Pháp Sư.
“HiaAAA, AAaa, hiiAAAaaAAAaa!”
Trước cái sự việc đầy bất ngờ và không thể lý giải này, gã Pháp Sư gần như đã mất tự chủ— Nhưng là một Pháp Sư, hắn không cho phép điều đó xảy ra. Hắn buộc bản thân bình tĩnh và nhanh chóng tự chủ lại.
 -Có kẻ nào đó…đã xâm nhập vào Kết Giới.
-Sao ta lại có thể để điều này xảy ra? Đúng là dại dột mà!
Thông thường,với việc đã biến nơi này thành xưởng phép của bản thân, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được bất cứ ai bước chân vào hàng động. Tuy nhiên, hắn đã thiếu phòng bị khi đang tập trung vào nghi lễ triệu hồi Servant. Kẻ đột nhập có thể đã lẳng lặng lẻn vào khi hang động đang tràn ngập nguồn Ma Lực của vị Anh Linh.
Cho dù vậy, vẫn còn nhiều bẫy được thiết lập xung quanh Kết Giới, thế nhưng không một cái nào kích hoạt cả. Nếu kẻ đó có thể giải quyết hết số bẫy trên đường đến đây, thì rõ ràng là hắn cần phải hết sức cẩn trọng khi đối đầu với tên lạ mặt này.
Khi đang cố gắng hồi phục những gì còn lại của tay phải, hắn cảm nhận được sự hiện diện của kẻ đột nhập—ngay lối ra cửa hang— và rống lên. “Mi là ai! Làm thế nào mà mi vượt qua được kết giới của ta?!” Và rồi— lời hồi đáp phát ra ngay lập tức từ trong góc tối của hang động.
Tuy nhiên, lời hồi đáp đó không giành cho gã Pháp Sư, mà là với Servant hoàng kim. “Thưa Bệ Hạ, kẻ bề tôi hèn mọn xin được diện kiến trước người.”
Gã Servant ngừng một giây rồi trả lời ngạo nghễ “Được thôi. Ta cho ngươi vinh dự được diện kiến.”
“… Thần rất đội ơn, thưa Bệ Hạ”. Giọng của cô gái rõ ràng — thậm chí tinh khiết. Không một xúc cảm nào đọng trong đó, như thể tất cả chúng đã bị chối bỏ.
Cô gái xuất hiện từ phía sau tảng đá, và mặc dù giọng nói đó mang đến một ấn tượng rằng cô rất trẻ, nhưng vẻ ngoài của cô thậm chí còn trẻ hơn cả thế, có lẽ chỉ khoảng mười hai tuổi. Cô mang nước da ngăm và mái tóc đen tuyền.
Diện trên mình một bộ y phục quý phái, trang nhã dưới mọi góc nhìn, cô trông chẳng khác gì một tiểu thư quyền quý. Tuy gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, thứ trở nên nổi bật hơn nữa nhờ bộ váy, nhưng lại thiếu đi sự tươi tắn trên đó.
Cô từ tốn bước vào trong xưởng phép và cúi người trước vòng phép mà Anh Linh đang đứng. Rồi, chẳng hề để tâm tới nền đất đầy bụi bẩn, cô quỳ xuống.
“Hả…?” Gã Pháp Sư nghẹn lại vì tức giận.Vì chưa thể xác định cô gái này mạnh đến mức nào, nên hắn không thể hành động khinh suất. Trong khi đó, cô gái lại chẳng hề để tâm đến hắn Vị Anh Linh điềm nhiên trước thái độ cung kính của cô gái. Anh nhìn xuống cô và nói, mỗi từ đều mang trong đó một uy lực mạnh mẽ. “Ta có lời khen khi ngươi không để máu của tên tạp chủng kia vấy bẩn lên ta. Tuy nhiên, không khí giờ toàn mùi hôi thối của đống thịt kìa. Nếu muốn biện mình cho lỗi lầm này thì hãy làm ngay đi”.
Cô gái liếc qua gã Pháp Sư. “Mong người thứ tội, thưa bệ hạ. Thần nghĩ rằng đó là hình phạt thích đáng dành cho tên trộm dám lấy đi chìa khóa dẫn đến kho báu của người. Kẻ như hắn không xứng để Bệ Hạ phải thân chinh phán quyết.”Cô trả lời, vẫn quỳ gối.
Vừa nói, cô vừa lấy ra một tảng thịt người.
Nó, chắc chắn, đã từng là một phần thân thể của gã Pháp Sư, và nó kết nối Ma Lực với vị Anh Linh qua Lệnh Chú trên đó. Nói cách khác, đó chính là bàn tay phải của gã.
Vị Anh Linh hoàng kim gật đầu với câu trả lời của cô gái. Anh nhìn xuống và thấy chiếc chìa khóa, thứ được đặt ngay dưới chân mình. Cầm lên— và anh ném nó đi một cách thờ ơ.
“Chìa khóa này chỉ là thứ vô dụng. Không một kẻ nào sống trong khu vườn của ta lại dám cả gan chạm tay vào kho báu. Đúng là ta có làm chiếc chìa khóa, nhưng không bao giờ phải xài tới, vậy nên ta đã vứt nó đi.”
“…?!”
Gã Pháp Sư đã niệm một phép để làm giảm cơn đau trên cổ tay. Khi nghe được những lời Anh Linh đó nói, hắn đã bị sốc.
Một trong các tổ tiên của hắn đã đánh đổi mọi thứ với hy vọng có được chiếc chìa khóa dẫn tới kho báu đó.
Cổ vật này là niềm tự hào duy nhất của gia tộc hắn, và giờ bị ném đi như thứ đồ phế thải. Và hơn thế nữa, nó bị ném đi bởi chính Servant của hắn, thứ đáng lý ra chỉ là nô lệ hay công cụ.
Chìm trong thịnh nộ, cơn đau nơi bàn tay phải của hắn cũng phai nhạt đi, mặc dù hắn đã ngưng niệm phép rồi.
Tuy nhiên— như thể xát muối vào vết thương của gã Pháp Sư, cô gái da ngăm quay qua nói với hắn với giọng đe dọa, và có hơi xúc động. “Nếu đó là mong muốn của Bệ Hạ, thì ta sẽ không cần phải đấu với ngươi. Mau cút khỏi đây đi”.
“Cái…”
“Có như vậy thì may ra ngươi mới giữ được mạng”.
“— —    — — — —.” Gã Pháp Sư đã mất đi sự tự chủ.
Cơn phẫn nộ ngập tràn trong hắn chiếm quyền kiểm soát Mạch Ma Thuật. Hắn thậm chí không thể nói năng gì được nữa. Điên cuồng, hắn giải phóng toàn bộ Ma Lực trong bàn tay trái.
Hắn dồn tất cả Ma Lực, sự phẫn nộ, và sức mạnh vào một quả hắc cầu, ném hết sức vào cô gái. Nó lao tới cô, xé rách không khí, sẵn sàng hủy diệt hoàn toàn kẻ ở trước mặt —nó phóng tới; nó ập tới; nó phi tới.
Cô gái đáng lý ra đã bị hủy diệt bởi sức mạnh đến từ quả hắc cầu trước khi kịp thở.
Nhưng điều đó không xảy ra. “(                 )”
Một hồi im lặng.
Môi cô gái nhấp nháy, Ma Thuật bắt đầu hình thành xung quanh.
Gần như ngay lập tức, một lượng Ma Lực khổng lồ bùng nổ giữa cô và gã Pháp Sư.
Giống như một Ma Thuật được nén lại đến mức vô thanh— một thứ sức mạnh áp đảo tuyệt đối.
Và ở khắc cuối cùng— gã Pháp Sư đã nhìn thấy.
Một hàm lửa khổng lồ, có lẻ cao gấp hai lần hắn xuất hiện ngay trước mặt, nuốt lấylượng Ma Lực mà hắn bắn ra, và sau đó— -Không thể nào—
Đó là điều cuối cùng hắn từng nghĩ đến. Rốt cuộc thì tại sao lại không thể chứ? Hắn không có thời gian để suy ngẫm về điều đó.
 -Kh…Không…th…thể…nào—
Là một Pháp Sư, hắn hẳn muốn nghĩ rằng dẫu bản thân có chết thì dòng dõi vẫn còn đó…nhưng rồi, hắn nhớ lại rằng chính tay mình đã tận diệt hậu duệ của bản thân.
 -Không thể nào!…Không đúng!….Ta…ta sẽ…chết? Ở đây? Kh…Không thể…-Không thể….thế— — — — — — — — — —.
Và như thế, gã Pháp Sư tan biến.
Hắn đã mất đi mạng sống và tất cả những gì mình đánh cược vào cuộc chiến.
Dòng dõi Pháp Sư của gã cũng đã đi đến hồi kết.
Tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc. Chỉ một tích tắc thôi.
Theo đuổi một cuộc chiến chỉ trong vài giây, và hắn bị nuốt chửng trong ngọn lủa hung bạo. Hắn đã đi đến cuối con đường, chỉ như thế mà thôi.
“Xin Bệ Hạ lượng thứ vì đã khiến người phải chứng kiến cảnh tượng khó coi này.”
Cô cúi đầu trước vị Anh Linh, lời nói không hề tỏ ra chút bối rối cho dù bản thân vừa giết một người đàn ông.
Servant hoàng kim nhìn xuống như thể muốn nói mình chẳng bận tâm. Sau đó, liên quan tới thứ Ma Thuật mà cô vừa sử dụng, anh nói.“Hiểu rồi, vậy ra người của ngươi đã cai quản mảnh đất này khi ta vắng mặt.”
Thứ Ma Thuật mà cô gái vừa sử dụng không sinh ra từ Ma Lực của cô.
Mà có vẻ như cô đã tận dụng Linh Mạch của vùng đất này.
Như thừa nhận điều đó, cảm xúc lần đầu tiên xuất hiện trên khuân mặt của cô. Vẫn cúi đầu, cô buồn bả trả lời. “Chúng thần không cai quản vùng đất, mà là sống cộng sinh với nó…như lời Bệ Hạ nói, chúng thần chỉ là những kẻ tầm thường khi bước chân ra khỏi Snowfield này.”
“Tạp chủng thì mãi mãi vẫn là tạp chủng. Có biết xài Ma Thuật hay không thì cũng chẳng khác biệt gì.”
Cái tôi kiêu ngạo của anh cao đến mức tin rằng mọi thứ được tạo ra là để dành cho anh. Cô không đáp lại.
Lệnh Chú trên tay phải của gã Pháp Sư đã chuyển sang tay phải của cô.
Nguồn Ma Lực chảy trong vị Anh Linh giờ không còn là của gã Pháp Sư kia nữa, mà là của cô gái da ngăm. Khi nhận ra điều này, anh nói một cách trịnh trọng — pha chút chán chường, nhưng vẫn rất nghiêm túc. “Tốt lắm. Vậy một lần nữa, trả lời ta. Ngươi có phải là tên Pháp Sư hỗn xược dám cầu xin một vị vua đến đây với tất cả uy quyền của ngài?”.
Anh Linh Hoàng Kim
Anh hùng vĩ đại nhất. Người đàn ông được gọi dưới danh hiệu Vua Anh Hùng—
Cô gái gật đầu xác nhận, và một lần nữa quỳ gối trước anh.
x                                     x
“…Thần không đuổi theo Chén Thánh.” Cô gái lặng lẽ nói khi họ đang trên đường rời khỏi hang.
Cô giới thiệu bản thân là Tiné Chelc. Với tư cách là Master của Servant hoàng kim, giờ cô đã chính thức tham gia vào Cuộc Chiến Chén Thánh.
Thế nhưng, cô lại đưa ra tuyên bố đầy mâu thuẫn rằng bản thân không truy cầu Chén Thánh. Và sau đó, cô nói về mục tiêu thật sự của mình. “Chúng thần muốn quét sạch bọn Pháp Sư đã chọn vùng đất này làm nơi tổ chức Cuộc Chiến Chén Thánh, những kẻ đang giày xéo nơi đây. Đó là tất cả nguyện vọng của chúng thần, thưa Bệ Hạ”. Cô chẳng e ngại nói lên nguyện vọng muốn phá hủy Cuộc Chiến Chén Thánh của mình. Anh Linh Hoàng Kim— vị vua được triệu hồi tới thời đại này dưới vai trò Servant trường phái Archer—hờ hững đáp lại.“Ta cũng không có hứng thú với Chén Thánh. Nếu nó là Chén Thánh thật sự, thì ta sẽ giáng đòn trừng phạt xuống thứ tạp chủng nào dám động vào kho báu của ta; còn nếu Chén Thánh này là giả, ta cũng sẽ trừng trị bọn vô ơn đã thực hiện cái nghi lễ này.” “Những lời của người thật khiến thần thấy yên lòng, thưa Bệ Hạ.” Cô cảm tạ anh.
Tiếp đó cô nói về người dân của mình. “Một nghìn năm qua, bộ lạc của thần đã sống hòa hợp với mảnh đất này, nơi mà Snowfield được dựng lên. Chúng thần thậm chí còn bảo vệ nó khỏi những tên bạo chúa phương Đông, những kẻ với dã tâm cướp đoạt nơi đây. Nhưng sau đó, một phe trong chính quyền của bọn chúng đã cấu kết với lũ Pháp Sư khốn nạn… và chỉ trong vòng bảy mươi năm, chúng đã chiếm được mảnh đất này.” Giọng nói của cô chìm trong sự pha trộn của sầu não và giận giữ.
Nhưng vị Anh Linh dường như chẳng hề quan tâm. “Vớ vẩn. Cho dù bọn tạp chủng có cai trị mảnh đất này đi chăng nữa, miễn là nằm trên khu vườn của ta thì rồi cuối cùng nó cũng sẽ trở về với ta.Thông thường, ta sẽ chẳng can sự gì tới sự tranh chấp của lũ tạp chủng…nhưng nếu chúng dám động tay vào kho báu của ta thì lại là chuyện khác.”
Vẫn như mọi khi, anh chỉ nghĩ về mỗi bản thân mình. Và cô gái kia sẽ thấy sao trước những lời đó?
Cô gái không hề cảm thấy khó chịu, hay là ngạc nhiên.
Anh luôn giữ phong thái nhà vua dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, và đương nhiên không ai có thể nghi ngờ vương đạo của anh cả. Bản tính không thể lay chuyển của anh khiến cô thấy ghen tị.
Cô tự trấn an lại, và bước khỏi hang động.
Bên ngoài hang, có lẽ phải tới hàng trăm người trong y phục đen đứng nghiêm chờ cô trở lại.
Phần lớn mang làn da nâu giống như cô, những cũng có vài người da trắng và cả đen có mặt trong đó.
Họ đã cho một đội xe đến bờ rìa thung lũng và bao quanh lối vào hang động. Rõ ràng họ không đến đây để làm công việc thường nhật.
Họ nhìn cô gái và người đàn ông oai nghiêm bên cạnh cô và—
Cùng một lúc, tất cả cùng quỳ xuống cung kính trước cô gái và vị Anh Hùng.
“Đám dân đen nào đây?”
Tiné cũng quỳ gối trước khi trả lời anh. “…Họ là những thành viên trong hội của thần, nhưng người với mong muốn hồi sinh lại bộ lạc và đánh đuổi bọn Pháp Sư đã xâm chiếm thành phố, thưa Bệ Hạ. Thần là người thừa kế cha mình làm người đại diện cho hội. Và vì vậy, thần phải tham gia cuộc chiến này”
“Ồ?”
Đám người quỳ trước anh với vẻ đầy tôn kính. Có lẽ khung cảnh này gợi nhớ lại cho anh về khoảng thời gian mình từng sống. Mắt khẽ nheo lại, có lẽ anh đã hơi quá coi thường cô gái nhỏ này.
“Tuy chỉ là tạp chủng, nhưng xem ra các ngươi cũng hiểu rõ mình phải tôn sùng ai.”
“Chúng thần chỉ dám diện kiến bệ hạ bằng lòng biết ơn và tôn kính cao nhất.”
“Vậy ra ngươi thỉnh cầu quyền uy của ta cho việc này. Xem ra ngươi đã chuẩn bị khá kỹ càng cho trận chiến sắp tới.”
“…”
Cô biết rằng đó là một vinh dự khi được nghe những lời đó, thế nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Nhà vua rõ ràng là tỏ ra rất chán nản, anh cũng chẳng cố giấu đi điều đó.
Và ngay lập tức, như để khẳng định nghi ngờ của cô, vị Anh Linh nói.“Nhưng Chén Thánh đó, sau cùng, cũng chỉ là đồ ngụy tạo. Bọn hèn hạ kéo tới vùng đất này cũng chỉ là lũ phế thải. Ta có thể trừng phạt chúng bất cứ lúc nào, chứ chẳng việc gì phải trì hoãn bởi cái thứ nhàm chán này.”
Anh lấy ra một chiếc lọ nhỏ ngay khi nói xong.
Tất cả những ai tại đây đuợc chứng kiến điều đó chắc hẳn sẽ đều ghi nhớ khoảng khắc này. Và đó là gì? Đó là “sự bóp méo không gian, và từ bên trong hiện ra một chiếc bình rơi vào lòng bàn tay của vị Anh Linh.”
Đó là chiếc bình với hoa văn rất đẹp, làm bằng chất liệu mà chẳng ai biết. Có thể là gốm sứ hoặc pha lê—dù sao đi nữa, thì nó cũng sáng bóng và trong suốt. Và ở bên trong là một chất lỏng nào đó.
“Nếu xem cuộc chiến này chỉ là thứ để tiêu khiển, thì đối với ta nó không hơn gì một trò trẻ con. Chẳng cần phải nghiêm túc với một thứ như thế. Cho đến khi kẻ địch xứng tầm xuất hiện thì bản thân ta sẽ không làm gì hết.”
Nói xong, anh mở bình và chuẩn bị uống một hơi, thì—
Ngay lúc đó
Mọi việc trùng hợp đến mức chắc hẳn là do sự sắp đặt định mệnh, chứ không phải sự tình cờ—
Mặt đất gào thét 【―――――.____‾‾‾‾‾____.―――.____―――】
“!?”
Tiné cùng toàn bộ người của cô ngước nhìn bầu trời.
Họ đều nghe thấy tiếng gầm dữ dội từ rất xa— một tiếng gầm làm rung chuyển cả đất trời
Nhưng nó quá trong trẻo để có thể gọi là “tiếng gầm”. Như thể một thiên thần khổng lồ hoặc thứ gì đó giống vậy, hay thậm chí là chính bản thân Trái Đất, đang cất lên khúc hát ru.
Họ có thể đoan chắc rằng âm thanh đó đến từ một nơi xa, rất xa — đến từ cánh rừng tọa lạc ở phía Tây Snowfield.
Tiếng động làm rung chuyển không gian, phá vỡ các quy luật vật lý, và vì lý do nào đó, Tiné lại có lòng tin vào nó.
Nó giống như là tiếng khóc chào đời, và đồng thời―
Nó gần như chắc chắn phải là tiếng của một Servant cực kỳ mạnh mẽ.
Archer cũng như vậy, đứng bất động khi nghe thấy âm thanh đó.
Miệng bình đã kề môi, gần như chuẩn bị uống nhưng anh đã dừng lại― đó cũng là lần đầu tiên trên khuân mặt vị vua hoàng kim biểu lộ một xúc cảm mạnh mẽ.
Cho dù có là người đã biết Archer rất rõ đi chăng nữa thì cũng phải công nhận rằng rất hiếm khi nào mà anh lại kích động như thế. Vua Anh Hùng nhanh chóng trở nên mất bình tĩnh― thật khó mà tin là anh có thể rơi vào trạng thái như vậy.
“Giọng nói đó…có lẽ nào?” Mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên, sửng sốt, bối rối― và rồi, sự hân hoan.
“…là cậu đấy ư?”
Tiné trong khoảng khắc nhận thấy hào quang mạnh mẽ của vị Anh Linh phát ra khi anh thì thầm những lời đó.
Rồi, chẳng được lấy một khắc do dự, Archer quay lại với thái độ kiêu ngạo, hống hách như mọi khi. Bật lên một tràng cười, tiếng cười vui sướng của anh xuyên qua bầu trời, cao hơn và cao hơn nữa.
Và sau khi đã cười đủ―
“Ha! Quả là may mắn! Ta biết gọi cái sự trùng hợp này là gì ngoài minh chứng cho vương đạo của ta?”
Nở một nụ cười tràn đầy sự vui sướng, như thể sự buồn chán khi nãy chưa hề tồn tại. “Vui lên đi, cô gái ngoại lai! Xem ra ta sẽ phải ngênh đón cuộc chiến này với tất cả quyền năng của mình rồi!”
Vua Anh Hùng lúc này trở nên vô cùng hăng nói, cỏ vẻ là vì lúc này anh đang ngập tràn trong sự hân hoan.
“Thật là vui sướng khi có thể kết thúc nó trong một trận song đấu ở đấu trường đằng kia…Nhưng nghĩ lại thì, nếu cậu ấy được triệu hồi như một chiến binh điên cuồng, hoặc nếu…Không; ta sẽ không đề cập đến nó nữa. Đó không phải là thứ mà tạp chủng như các ngươi nên biết.”
Lúc này anh đang trong tâm trạng dễ chịu, không thể kiềm chế những tiếng cười vẫn đầy tính vương giả của mình. Vừa nhìn về hướng tiếng gầm vang lên, anh nói với Tiné, kẻ vẫn đang cúi đầu trước mình nãy giờ “Ngẩng đầu lên, Tiné”
Bất ngờ vì được vị Anh Linh gọi tên, Tiné ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhà vua ném chiếc bình cho cô, thứ mà nãy giờ anh vẫn cầm.
“Thuốc cái lão hoàn đồng. Còn trẻ như người thì chưa cần phải dùng tới, nhưng đối với ta thì nó không còn cần thiết nữa. Hãy nhớ lấy ơn này.”
“V…Vâng? Vâng, thưa bệ hạ!” Mắt cô mở to vì ngạc nhiên. Archer liếc nhìn cô một lúc trước khi tiếp tục. “Nếu ngươi muốn trở thành tùy tùng của ta, thì hãy nghe lệch của ta” anh nói một cách uy nghi. Cho dù anh chỉ quan tâm chút ít tới cô, Archer trong tâm trạng hưng phấn đưa ra thánh chỉ cho cô gái này. “Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ, nên hãy cứ hành động như một đứa trẻ thôi. Cho đến khi ngươi hiểu được về thế giới này, ta sẽ cho ngươi được vui sướng dõi theo khí chất hoàng gia của ta!”
Cho dù trong những lời đó vẫn có hàm ý mỉa mai, nhưng không thể phủ nhận là nó đầy uy mãnh. Cô gái ấy đã từ bỏ mọi cảm xúc của bản thân vì bộ tộc, thế nhưng, khi đối mặt với những lời đó của vị vua, côlại thấy lúng túng.
Đúng vậy, chính vì bản thân đã từ bỏ mọi cảm xúc nên điều duy nhất cô có thể làm là biểu hiện sự thành kính đối với anh mà thôi. Không thể cảm nhận sự hoan hỷ, và cứ thế cúi đầu. “Thần sẽ cố gắng hết sức, thưa bệ hạ” cô nói như thể xin lỗi vậy.
Và như thế — một cặp Servant và Master bước vào cuộc chiến. Gilgamesh, Vua Anh Hùng, sát cánh cùng với một cô gái bị tước đi mảnh đất quê hương.